Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

Café... Noir sans sucre

Ggiở blog ra, kỳ cạch gõ, rồi đóng lại, và giữ cho riêng mình. Ai cũng có những khó khăn và vấn đề riêng cần suy nghĩ, nên thôi viết cái gì popular hơn chắc sẽ ổn hơn (với mình ấy).
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Hồi bé, mình đã từng rất thắc mắc tại sao người lớn lại có thể uống cái thứ đắng như thuốc bắc mà lại có vẻ thích đến thế. Cho đến tận cấp 2, khi uống cafe sữa hoà tan (nhãn hiệu gì mà có hình con đại bàng ấy) mình vẫn không thích cái vị của nó. Khó tả. Ghét như cái vị ngải cứu, sầu riêng, rất kén người thưởng thức.

Cuối cấp 2 là khoảng thời gian mình bắt đầu suy nghĩ chín chắn hơn. Lúc đó thì có suy nghĩ, những người uống cafe, thường rất cá tính, đặc biết là cafe đen không đường. Vì cái sự đắng ngắt và đậm đặc đen quánh khiến cho cốc cafe có cái sự mãnh liệt một cách trầm lặng. Cafe không khiến cho con người ta mụ mị mà khiến cho người ta tỉnh táo, đầu óc rõ ràng sẽ suy nghĩ mạch lạc hơn? Cái này thì không chắc, nhưng khi đầu óc tỉnh táo, nhất định sẽ suy nghĩ nhiều.

Có người nhìn vào cốc cafe đen không đường mà cho là kỳ dị, mình, thì cho là thú vị.Tuy nhiên chẳng phải cứ uống cốc cafe vào là con người mình nó tự trở nên thú vị được. Mình chỉ nghĩ đến một lúc nào đó, khi bản thân đã trưởng thành lên một bậc, những kinh nghiệm và vấp ngã sẽ khiến mình dày dạn hơn, thì có lẽ mình sẽ thích cafe... "Xa em giọt đắng anh bỗng thành quen". Thế là cafe trở thành 1 thứ gì thuộc về thế giới của sự chín chắn và trưởng thành. Nên ngay cả 3 năm cấp 3, trẻ con nhắng nhít cũng chẳng mấy khi đi uống cafe. Và phải nói thực là, hồi cấp 3, đi uống cafe mà lỡ nó đặc quá, dù đã có đường thì mình cũng vẫn nhăn mặt.

Vào đại học, những ngày đầu của cuộc sống mới khiến mình háo hức. Mình tạo ra những vất vả cho chính mình bằng cách chọn 1 con đường xem chừng khó khăn (uh, khó mà =(), và ngược lại, tìm cách vui tươi và thú vị hoá nó. Chẳng hạn những ngày đầu đại học, khi trống 3 tiếng ở trường, dù có xe máy, mình cũng không về, lang thang, hoặc có khi vào thư viện nằm gục xuống bàn... ngủ. Thư viện trường mình chán, không khí chẳng hề thích, nên mình lôi sách ra ngồi trong sân trường hưởng nắng gió và đọc sách. Hoặc có khi bùng học ra một góc cầu thang ngồi nghe mp3 hát ca bềnh bồng. Lúc đó chính là lúc mình bắt đầu uống cafe. Vì mình thấy rằng mình đã sống theo một cách khác, tự chủ và độc tập, tự giác và nghiêm túc hơn. Và mình sẽ cố gắng hết sức để theo con đường mình đã chọn. Những tách cafe lúc ấy là của sự hưng phấn. Của sự cuồng nhiệt tuổi trẻ. Lúc ấy, mình vẫn còn uống nâu đá.

Cuộc sống đại học trôi qua tẻ nhạt và vô vị. Tất cả sự vui thích cố gắng tạo ra đều bị đè bẹp và dẫm nát. Mình trở nên ì trệ và đờ đẫn. Ngồi một góc mà ngắm cuộc sống trôi chảy, không than thở với ai mà cũng chẳng tự vực bản thân mình dậy. Rồi mình bắt đầu uống đen đá không đường. Từ bao giờ không nhớ, nhưng bị ảnh hưởng từ ai, thì nhớ. Lúc có TYH, ta đã từng viết "Trà sữa quá ngọt ngào cho ta"... Mà cũng đúng. Từ đấy là mình uống đen đá luôn, đắng ngắt chẳng có tí ngọt... Và cũng vì TYH mới có cái giai đoạn giữ thói quen tối thứ 2 hàng tuần cafe.

Chẳng biết viết gì nữa, hiện tại thì đen đá không đường vẫn là my most favorite beverage, tần suất uống cafe tương đối. Không bị mất ngủ. Đã thay đổi suy nghĩ: có lẽ không hẳn là uống đen đá/nóng không đường thì là thú vị (sau 1 lần gặp phải 1 thằng ra hàng cafe gọi đen đá không đường một cách rất là show-off =))).

Vốn dĩ định viết về các quán cafe, rốt cục lại thành thế này... thôi cũng đành vậy, lại thành 1 bài lảm nhảm T___T Lại gần 4h sáng rồi...

Không có nhận xét nào: