Thứ Tư, 30 tháng 9, 2009

Café... Noir sans sucre

Ggiở blog ra, kỳ cạch gõ, rồi đóng lại, và giữ cho riêng mình. Ai cũng có những khó khăn và vấn đề riêng cần suy nghĩ, nên thôi viết cái gì popular hơn chắc sẽ ổn hơn (với mình ấy).
~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~*~

Hồi bé, mình đã từng rất thắc mắc tại sao người lớn lại có thể uống cái thứ đắng như thuốc bắc mà lại có vẻ thích đến thế. Cho đến tận cấp 2, khi uống cafe sữa hoà tan (nhãn hiệu gì mà có hình con đại bàng ấy) mình vẫn không thích cái vị của nó. Khó tả. Ghét như cái vị ngải cứu, sầu riêng, rất kén người thưởng thức.

Cuối cấp 2 là khoảng thời gian mình bắt đầu suy nghĩ chín chắn hơn. Lúc đó thì có suy nghĩ, những người uống cafe, thường rất cá tính, đặc biết là cafe đen không đường. Vì cái sự đắng ngắt và đậm đặc đen quánh khiến cho cốc cafe có cái sự mãnh liệt một cách trầm lặng. Cafe không khiến cho con người ta mụ mị mà khiến cho người ta tỉnh táo, đầu óc rõ ràng sẽ suy nghĩ mạch lạc hơn? Cái này thì không chắc, nhưng khi đầu óc tỉnh táo, nhất định sẽ suy nghĩ nhiều.

Có người nhìn vào cốc cafe đen không đường mà cho là kỳ dị, mình, thì cho là thú vị.Tuy nhiên chẳng phải cứ uống cốc cafe vào là con người mình nó tự trở nên thú vị được. Mình chỉ nghĩ đến một lúc nào đó, khi bản thân đã trưởng thành lên một bậc, những kinh nghiệm và vấp ngã sẽ khiến mình dày dạn hơn, thì có lẽ mình sẽ thích cafe... "Xa em giọt đắng anh bỗng thành quen". Thế là cafe trở thành 1 thứ gì thuộc về thế giới của sự chín chắn và trưởng thành. Nên ngay cả 3 năm cấp 3, trẻ con nhắng nhít cũng chẳng mấy khi đi uống cafe. Và phải nói thực là, hồi cấp 3, đi uống cafe mà lỡ nó đặc quá, dù đã có đường thì mình cũng vẫn nhăn mặt.

Vào đại học, những ngày đầu của cuộc sống mới khiến mình háo hức. Mình tạo ra những vất vả cho chính mình bằng cách chọn 1 con đường xem chừng khó khăn (uh, khó mà =(), và ngược lại, tìm cách vui tươi và thú vị hoá nó. Chẳng hạn những ngày đầu đại học, khi trống 3 tiếng ở trường, dù có xe máy, mình cũng không về, lang thang, hoặc có khi vào thư viện nằm gục xuống bàn... ngủ. Thư viện trường mình chán, không khí chẳng hề thích, nên mình lôi sách ra ngồi trong sân trường hưởng nắng gió và đọc sách. Hoặc có khi bùng học ra một góc cầu thang ngồi nghe mp3 hát ca bềnh bồng. Lúc đó chính là lúc mình bắt đầu uống cafe. Vì mình thấy rằng mình đã sống theo một cách khác, tự chủ và độc tập, tự giác và nghiêm túc hơn. Và mình sẽ cố gắng hết sức để theo con đường mình đã chọn. Những tách cafe lúc ấy là của sự hưng phấn. Của sự cuồng nhiệt tuổi trẻ. Lúc ấy, mình vẫn còn uống nâu đá.

Cuộc sống đại học trôi qua tẻ nhạt và vô vị. Tất cả sự vui thích cố gắng tạo ra đều bị đè bẹp và dẫm nát. Mình trở nên ì trệ và đờ đẫn. Ngồi một góc mà ngắm cuộc sống trôi chảy, không than thở với ai mà cũng chẳng tự vực bản thân mình dậy. Rồi mình bắt đầu uống đen đá không đường. Từ bao giờ không nhớ, nhưng bị ảnh hưởng từ ai, thì nhớ. Lúc có TYH, ta đã từng viết "Trà sữa quá ngọt ngào cho ta"... Mà cũng đúng. Từ đấy là mình uống đen đá luôn, đắng ngắt chẳng có tí ngọt... Và cũng vì TYH mới có cái giai đoạn giữ thói quen tối thứ 2 hàng tuần cafe.

Chẳng biết viết gì nữa, hiện tại thì đen đá không đường vẫn là my most favorite beverage, tần suất uống cafe tương đối. Không bị mất ngủ. Đã thay đổi suy nghĩ: có lẽ không hẳn là uống đen đá/nóng không đường thì là thú vị (sau 1 lần gặp phải 1 thằng ra hàng cafe gọi đen đá không đường một cách rất là show-off =))).

Vốn dĩ định viết về các quán cafe, rốt cục lại thành thế này... thôi cũng đành vậy, lại thành 1 bài lảm nhảm T___T Lại gần 4h sáng rồi...

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2009

My online life

Cuộc sống mạng
Cuộc sống mạng của tôi chẳng bằng nhiều người, nhưng cũng đủ hơn quá nhiều người. Đủ để tôi tự hào. Đã từng viết rồi, nhưng vẫn muốn viết lại, viết tiếp...
Nhiệt tình của tôi đối với thế giới mạng đã chấm dứt từ cuối lớp 11, kéo dài được 2 năm. Nhưng những mối quan hệ từ mạng mà ra thì vẫn ko hề chấm dứt, thậmchí... chẳng hẳn quen qua mạng mà lại thành thân, nghĩ lại cũng là cái duyên. Với mỗi nơi tôi đã từng "sống", đều có những kỷ niệm của 1 ngày xưa xa xôi và đáng quý, của ngây thơ và non dại, đọc lại vừa buồn cười vừa ngượng, mà cũng thấy vui vui. Và cái quý nhất, chính là những con người đã khiến mình ko bao giờ rời đi được, vì rốt cuộc thế giới mạng xét cho cùng, vẫn là những con người thật mà thôi. Nó có khi phức tạp lắm, nhưng có khi cũng đơn giản lắm, chỉ là con người thấy hợp mà quý mến nhau hay có khi thấy người tài giỏi mà kính nhi viễn chi, cũng là có lúc yếu đuối cần chỗ dựa thì có người đã ở bên, có người để mà nói rằng "Tôi đang buồn bạn ạ". Với tôi, những cảm xúc đối với thế giới ảo sẽ luôn là thật.

Việt Kiếm: 4rum về kiếm hiệp. vietkiem.com mãi mãi sẽ là homepage của mình, cái gì đầu tiên bao giờ cũng có vị trí đặc biệt. Cái thuở ngố đến mức lên mạng mà khai tất tần tật profile ("em thi Ams nhưng trượt nên vào Kim Liên v.v..." cách đây mấy ngày có 1 anh add nick hỏi "Tiểu muội tử vẫn học cấp 3 hả?"- "Em học đại học năm 2 rồi anh ạ :))"). Bất cứ lúc nào mệt mỏi chán chường, nếu đủ lý trí và đủ các yếu tố thuận lợi để tìm về Vietkiem, mò lại những post ngày đầu, là sẽ quên hết, sẽ trở về trang giấy trắng ngày xưa. Offline lần đầu, là rủ rê 2 anh giai đi xem film, liều hết chỗ nói. Ở Vietkiem, tôi mãi luôn là đứa em gái nhỏ và ngố của các anh, chị (và còn là người đẹp của 1 cô em...). Thích được nghe gọi "Tiểu Tô" lắm, thích ngồi im nghe mọi người ném đá, chỉ vậy thôi là đủ. Cái nick chỉ dùng ở vietkiem mà thôi... Hiện tại VK gần như đã chết, gần như chỉ là nơi lưu database, đã là 1 cái closed group của 1 thời hoàng kim xa xưa. Và tôi thấy vui và tự hào vì mình đã là 1 VKer, vì mình đã có những phút vui vẻ ở đó, đã coi nó như cái homepage của mình.
KLNet: Là 4rum của học sinh trường Kim Liên nên nó gắn với 3 năm cấp 3 của tôi, gắn với nick GemLeaf đến tận b h, từ việc tập toẹ spam rồi bon chen lên làm mod box Văn-Thơ cho đến việc bon chen mở box lớp A6. Cũng có lúc bị cuốn theo dòng xì tin nên viết mấy dòng tâm sự nhảm rồi lấy quyền mod xoá đi... KLNet là 4rum của những người bạn, những con ngựa 90 vẫn đang tìm cho mình những con đường để tung vó bụi mờ, cũng là 4rum của lớp đàn anh đàn chị, là 4rum của những đứa em. Tự thấy bản thân chẳng đóng góp được nhiều, chẳng keep contact với các nick trong 4rum nhưng khi nào có thứ ko biết post vào đâu, là sẵn sàng quay về đây để xả (ít khi làm vậy, nhưng luôn nghĩ như vậy)... KLNet là nơi tôi có thể post tất cả những gì mình nghĩ, là nơi đôi khi tôi tự cho phép mình thả lỏng những quy tắc mình phải theo để thoải mái hết mức có thể... (Vâng, đã từng cực kỳ xì tin ở trong KLNet...). Là nơi thức đêm canh giờ post cho đẹp... là nơi của những project bị bỏ dở... KLNet vẫn tồn tại, cho đến khi nào trường THPT Kim Liên - Hà Nội còn tồn tại, và mong rằng nó sẽ càng ngày càng phát triển, Trường Giang sóng sau xô sóng trước mà.

vnsharing.net: 4rum cuối cùng là 1 4rum về manga. Gần như ko tham gia, chỉ vì 1 phút nổi hứng đăng ký vào project quảng bá cho 4rum bằng việc phát tờ rơi trong 1 lễ hội về manga. Thiết kế tờ rơi, đi in, offline bàn kế hoạch với mọi người, team work khá tốt. Chỉ thế thôi, không hơn. Sau project cũng là lúc mình ko còn vào vnsharing. Mình bắt đầu bỏ thế giới mạng. Thế mà... chẳng dứt được. Với mỗi 4rum, luôn có 1 người như "mỏ neo" kéo mình lại, với vns, là Aron. Cái mỏ neo hiếm có khó tìm giữ chặt đến đáng sợ :)). Vns là nơi... có những người tôi KHÔNG HỀ BIẾT LÀ AI, chỉ gặp khi offline, nói dăm ba câu chuyện, rồi thành thân. Thế đấy, đôi khi có thêm 1 người bạn ko phải là chuyện quá khó khăn và phức tạp đâu. Vns còn là những cô em gái yêu quí: chika, vanvan, aki, mokona, yuri, yama... mỗi cô một vẻ mười phân vẹn mười :P...

Cách đây 5 năm, mùa hè ấy tôi phải ra hàng net mỗi trưa để online check new post trong vietkiem. Cách đây 4 năm, mùa hè ấy tôi hàng ngày vào KLNet để post bài.
Cách đây 3 năm mùa hè ấy tối hàng ngày down manga về đọc.
Cách đây 2 năm, mạng hỏng tôi thấy bứt rứt, và đến khi có mạng trở lại... tôi bắt đầu thấy mình cũng chẳng cần nó nhiều đến thế.
Cách đây 1 tháng khi tập quân sự về, tôi cần vào mạng để check mail, đọc báo và check face. Download nhạc và truyện.
Cách đây 1 tuần, tôi gần như ko có bất cứ 1 việc gì cần vào mạng nữa. Do học hành, chơi bời nó cuốn đi... đến mức tôi thấy rằng mạng như đã trở thành 1 thứ quá xa xôi.