Thứ Tư, 14 tháng 12, 2016

Tôi lại ghét Paris

Tôi lại ghét Paris rồi. Dù nó chẳng có lỗi và tôi cũng chưa từng là gái Paris chính hiệu con nai vàng để mà luận chứng luận điểm gì hết.

Nhưng mà sao tôi vừa yêu vừa ghét cái buổi tối nay, sau khi trà sữa đêm khuya giữa khu phố thật đẹp và nói vài câu chuyện với một cô bạn thật hay mới quen. Một vài ý tưởng nhảy qua trong đầu như thời trẻ dại, tôi liêng biêng chậm rãi bước chân về ga đợi tàu, như thể chưa uống đã say. Tôi có một tỷ thú vui tại nhà.

Tôi có thể ngồi liền một mạch 5 -7 tiếng chơi đàn, tôi có thể bắt đầu xem vài series phim truyền hình, vài channel youtube cùng một tối, ngồi làm việc tử tế vờ như một cô nàng đã lớn, hay lôi giấy ra cắt dán kim chỉ ra khâu vá cứ như cô bé nữ tính sến súa lắm, hoặc là nằm dài chơi game như một cu cậu biếng lười. Chẳng có thú vui nào dính dáng đến người ngoài, tôi nghĩ nếu tôi không tự nhắc nhở bản thân, chẳng rõ tôi có liên lạc với ai không nữa.

Paris chẳng tệ, nó chẳng tệ chút nào. Ngược lại, dù giữa mùa đông rét căm căm, Paris vẫn đông đúc nhộn nhịp . Người ta chẳng bao giờ ngại đến Paris vì những khó khăn nhỏ nhặt ấy. Hàng quán ăn ngon vẫn mở, show hài đêm nhạc thì vẫn diễn, chỉ có tôi là mệt mỏi trách tội mà thôi.

Có lẽ tôi ghét Paris là khi tôi nhận ra năm mới đã qua và mình cũng chẳng còn như ngày xưa nữa. Có lẽ tôi ghét Paris là khi tôi bật khóc quay lưng để không phải nhìn tàu anh lăn bánh.

Có lẽ, đơn giản là tôi ghét phải ở một mình, mà Paris đang khiến tôi ở một mình một cách triệt để :)